cùng thưởng hoa ngắm trăng, em gọi anh là Lover, mà anh thì gọi em là Dĩ Sương, chúng ta nói lời yêu thương nồng thắm…”
“Phụt!” Tôi còn chưa nói hết thì cái tên Lâm Hạo Hải mặt mày vẫn nghiêm túc nãy giờ đã không nhịn được mà phì cười. Vai anh ta còn run run đến một lúc mới ngẩng được đầu dậy: “Trí tưởng tượng của cô cũng phong phú thật đấy, đáng tiếc, sai tuốt!”
Sau
bàn bóng bàn
máy chạy bộ
máy chạy bộ điện
đó, mặt anh ta lại lạnh te: “Tôi không muốn lãng phí thời gian. Bây giờ cô đang bỏ trốn khỏi đám cưới, xem ra cũng là tình huống khẩn cấp, trình bày rõ sự thật chỉ có lợi cho cô thôi.”
Tôi nghiến răng nghiến lợi một hồi, mãi mới thốt ra được hai chữ: “Mẹ kiếp…”